-
Nguyễn Ngọc Tư, Ấu Thơ Tươi Đẹp
Đó là chuyến tàu cuối hạ. Người cha bước vào buồng trước, thằng con có đôi mắt tối và ướt của cha bước theo sau, nó quảy một ba lô nhỏ căng tròn, đầu của một siêu nhân với chiếc mặt nạ ló ra khỏi dây kéo. Cha na cái vali, dường như cũng nặng. Trong lúc xếp hành lý xuống gầm giường, người cha hơi càu nhàu, “chỉ vài tháng là trở vô rồi, xách đồ theo chi dữ vậy Sói?”. Thằng bé tên Sói trèo lên giường phía trên, nó nói, “kiếm băng khác phát đi cha, tua đi tua lại câu này hoài con nghe chán chết”. Người cha cười khì, vai rúc rích, “cái thằng…” -
Trần Yên Hòa, Mẹ đi về phía hoàng hôn
Đó là những năm Việt Minh cướp chính quyền, là cuộc kháng chiến mười năm. Có lúc chợ phải họp vào ban đêm, ai ai đi chợ đều phải cầm đèn, rất sợ máy bay Pháp bắn. Phiên chợ như là một phiên chợ ma, mẹ tôi đi về lầm lũi. Mẹ nấu cơm, kho cá, kho thịt lầm lũi. Đến khi ăn cơm, mẹ kêu cả nhà xuống bàn, mẹ thường mua thịt heo về luộc rồi quấn với bánh tráng, rau sống, món ăn cả nhà rất thích. Anh Giảng tôi thường được mẹ cho ra đứng canh ngoài ngõ, có ai đến thì chạy mau vào nói với mẹ, mẹ liền dẹp ngay mấy dĩa cá hoặc dĩa thịt, còn lại trên bàn toàn là rau và mắm. -
Cỏ độc Nguyên tác: Dokugusa của EDOGAWA RANPO Người dịch : Nguyễn Thống Nhất
Edogawa Ranpo (1894 -1965). Tên thật là Hirai Taro, Chủ tịch đầu tiên của hiệp hội tác gia truyện trinh thám Nhật Bản.Ông hoạt động tích cực từ thời Đại Chính [1] đến thời Chiêu Hòa [2], chủ yếu giỏi về mảng tiểu thuyết trinh thám. Ngoài ra, sau chiến tranh, ông còn được biết như là một cây bút chuyên viết phê bình về mảng truyện trinh thám. Trên thực tế, ông cũng có quá khứ làm việc tại công ty thám tử Iwai Saburo với tư cách là một nhân viên điều tra. -
Vũ Thế Thành, Xin hãy nhẹ tay…
“Những thằng già nhớ Mẹ” là tùy bút đầu tiên tôi viết khoảng 6 tháng sau khi mẹ tôi mất, đăng lần đầu trên tờ Sài Gòn Tiếp Thị năm 2011. Khi xuất bản thành sách tôi lấy tên “Những thằng già nhớ Mẹ” đặt tựa cho tập tùy bút này.Từ khi sách ra đời, tôi nhận được khá nhiều nhận xét về tựa đề sách chỉ vì hai chữ “thằng già”, nghe không lọt tai chút nào, khen chê đủ cả. Riêng nhận xét tiêu cực thì đủ mọi liều lượng cao thấp, từ nhẹ nhàng đến gay gắt. Tôi tôn trọng nhận xét của độc giả, nhưng giữ im lặng, không giải thích.Nhận xét gay gắt đầu tiên không phải từ độc giả, mà đến từ một nhà xuất bản, nơi tôi gửi bản thảo để kiểm duyệt lần đầu vào năm 2013. Biên tập viên trả lời, về nội dung không có vấn đề gì, nhưng tựa đề có chữ “thằng” nghe không được… văn hóa lắm, phải đổi thành ông già -
Một bài thơ buồn, Tôi không ngại nói lời tạm biệt…
Tôi sắp chết vì mất dạ dày, tôi chẳng quan tâm./Đây là một thế giới tệ hại với những con người ghê tởm nên tôi không ngại nói lời Tạm biệt !!Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói những lời này,/Nhưng tôi bị ung thư giai đoạn cuốiTôi 41 tuổi./Không quá già để mơ ước những điều viển vông/Không quá trẻ để chết âm thầm/Chỉ là cảm giác mắc kẹt ở giữa đâu đó/Bám víu hy vọng bằng đôi tay run rẩy./ -
TRẦN THỊ NGUYỆT MAI, Tưởng nhớ giỗ đầu nhà văn Trần Hoài Thư,
Tin anh Trần Hoài Thư mất đã được nhà thơ Phạm Cao Hoàng thông báo cùng bạn bè đúng một tháng sau ngày chị Nguyễn Ngọc Yến, người vợ dấu yêu của anh ra đi (27-4-2024), vào sáng ngày thứ Hai 27-5-2024 cũng là ngày lễ Chiến sĩ trận vong (Memorial Day) của Hoa Kỳ. Một trùng hợp thật ngẫu nhiên. Nhà văn nhà thơ Trần Hoài Thư là một sĩ quan thuộc QLVNCH ngày xưa và khi định cư ở Mỹ, anh cũng là một chiến sĩ trên mặt trận văn hóa, đã cùng anh Phạm Văn Nhàn, một đồng đội và bạn văn thời trước, xuất bản tạp chí Thư Quán Bản Thảo và thành lập nhà xuất bản Thư Ấn Quán với chủ trương khôi phục và vực dậy di sản văn chương miền Nam. Nay thì người Chiến sĩ ấy đã trận vong. Thật buồn! -
Trần Vấn Lệ, Những Bài Thơ Tháng 5
MẸ CỦA TÔI MUÔN NĂMĐỪNG AI NGĂN TÔI NHỚHàng năm cứ tháng Năm, nhớ chớ Ngày Của Mẹ. Không ai ngăn giọt lệ NGÀY DÀNH CHO MẸ MÌNH!Ngày đó, từ bình minh đã nghe tiếng chim hót, chuông Chùa như chỉ rót xuống bàn tay từng người.../Chuông Nhà Thờ cũng rơi... rơi từ sáng đến tối, từ trong ngõ lầy lội đến đại lộ thênh thang.../Không phải ngày huy hoàng. Quả thật chưa ai thấy... chỉ Mẹ đi như chạy lo cho Ba đi làm.../ -
Vũ Thất, Biển Vẫn Dạt Dào
Tiếng chuông điện thoại reo liên hồi. Đặng Văn Tuyên uể oải nhấc cổ tay, cố gắng hé mắt nhìn đồng hồ. Mới 8 giờ sáng. Kinh nghiệm cho biết điện thoại reo sớm chỉ là các lời quảng cáo. Bạn bè anh không ai gọi giờ này ngày cuối tuần. Anh xoay người đè gối lên mang tai, ngủ tiếp. -
Kristztina Toth, Truyện Cái Cổ, Phạm Đức Thân chuyển ngữ
Kristztina Toth (1967 Budapest) là tác giả Hung nổi tiếng hiện đại với khoảng 40 tác phẩm (truyện, thơ, kịch, truyện nhi đồng...) Nhiều quyển đã đuợc dịch ra trên 20 ngoại ngữ. Bà cũng đuợc nhiều giải thuởng quý giá. Bà hiện sống ở Thụy Sĩ vì bị sách nhiễu chính trị ở Hung.Bà có vài tập truyên ngắn. Tập truyện Pixel gồm 30 truyện ngắn, tựa mỗi truyên là tên một bộ phân cơ thể: đầu, tay, tai, rốn...Điểm ảnh (pixel) chỉ là những đốm nhỏ riêng biệt, nhưng nhìn xa chúng tạo nên hình ảnh. Tuơng tự một cách ẩn dụ các bộ phận nhìn tổng hợp thành một cơ thể, một con nguời. 30 truyện tạo một mạng liên kết hỗ tuơng. Trong khi mỗi truyện kể về tình yêu, mất mát, thất bại...của đời sống tình cảm cá nhân, chúng gộp lại thành một bức tranh về tuơng quan, liên hệ phức tạp, có thể dẫn tới những truờng hợp hài huớc hay bi kịch không tiên đoán đuợc. Một văn phong quen thuộc của bà là từ vặt vãnh của đời thuờng làm gợi nhớ tới quá khứ, cho thấy nguời ta thuờng đã sống gian dối làm sao, như sẽ thấy trong truyện về cái cổ.Phạm đức Thân dịch từ bản Anh ngữ The Neck's Story (dịch giả Owen Good) đăng trong Best European Fiction 2016, có tham chiếu bản English của Ralph Berkin (online). -
Trần Vấn Lệ Những Bài Thơ Tháng 4
Cả tháng này lạ nhỉ... Trời không có buổi mai! Không lẽ đêm còn dài khi Xuân từ chạng vạng?Cali bảy giờ sáng. Tất cả còn im lìm. Trời không nóng như em... bởi vì em còn sốt!Tháng này, tháng không tốt / nên người ta buồn buồn... Anh ngó ra ngoài đường. Ngày mới chưa mở mắt!Đã hết rồi Nam Bắc... vẫn mịt mùng Tây, Đông! Vẫn còn chữ mênh mông nếu có bài thơ mới... -
Thơ Trần Vấn Lệ, Tháng 4/2025
CÓ NHỚ MỘT CÂU THƠ CỦA NGUYỄN DUBÈN LÀM BÀI THƠ NÀY (*)Lâu lắm, tôi không có bạn bè.../ Đứa thì già quá đã ra đi,/ Đứa thì hết trẻ đang lên lão,/ Tám, chín mươi rồi, có nhỏ chi? -
THẾ GIỚI SÁNG TẠO MIỀN NAM VIỆT NAM 1954 – 1975 ĐẾN NAY
Giới thiệu của người dịchCuốn sách này là bản dịch của một tập hợp bài viết về các nhân vật, văn học và báo chí của các cá nhân người Việt đã có những đóng góp đáng kể cho văn học, nghệ thuật và khoa học. Đây là một nguồn thông tin phong phú về lịch sử xã hội, văn hóa và chính trị của Miền Nam Việt Nam, cũng như sự nghiệp cá nhân trong lãnh vực nhân văn. Những nhân vật được mô tả phần lớn đã nổi tiếng trong thời kỳ 1954 - 1975. Sau khi Miền Nam sụp đổ vào tay Bắc quân năm 1975, hầu hết trong số họ đã bị giam cầm một số năm trong các trại cải tạo cộng sản. Sau đó, vào những năm 1980, một số đã đến Hoa Kỳ và hầu hết vẫn tiếp tục hoạt động sáng tạo. -
Trần Kiêm Đoàn, 50 NĂM SAU NHÌN LẠI HUẾ
Bài thơ cột vào đời như một số phận. Bài thơ đầy tâm sự trăn trở tôi làm trong thời gian dạy học, phụ trách Đoàn Trường, tham gia Ban Giám Hiệu tại hai trường Nguyễn Tri Phương và Đồng Khánh Huế trong suốt hai niên khóa từ 1975 đến 1977. Bài thơ là nguyên nhân khiến tôi bị cho nghỉ dạy khi đang còn là phó hiệu trưởng của trường Đồng Khánh. Sau 50 năm nhìn lại ở tuổi 80, vẫn còn miên man dư cảm xót xa của một thời tuổi trẻ, tôi lại mỉm cười khi hồi tưởng lại cái “vụ án văn chương” tuy nhỏ như tô cơm hến Cồn; nhưng tôi vẫn thấy thương mình, thương người và thương Huế của một thời, bây giờ và có lẽ là mãi mãi. -
Trần Thị Nguyệt Mai, LÊ KÝ THƯƠNG, Khép Lại Những Hẹn Hò...
Nhớ anh Lê Ký Thương là nhớ tới một người rất tài hoa và rất hiền, có biệt danh là Cóc, mà lúc đầu tôi nghĩ có lẽ anh đặt vui do câu “Con Cóc là cậu Ông Trời”. Nhưng không phải vậy, mà sâu sắc hơn nhiều. “Bọn trẻ con chúng tôi ngày ấy có hôm bắt được một con cóc, cho cóc ngậm thuốc lá. Thế là cóc say thuốc, quay mòng mòng. Chúng tôi được một bữa cười thỏa thích. Ngẫm lại thấy có tội trong việc hành hạ một sinh vật. Hình ảnh ấy chẳng khác gì những kẻ thủ ác đối với con người… Năm nay tôi đã ngoài 60 mà vẫn ám ảnh đến chuyện đó. Tôi bày Họ nhà Cóc để xin được xá tội. Vả lại tôi cũng thích một câu dân gian ‘Cóc cắn ba năm trời gầm mới nhả’ – sự quyết liệt trong một hành động mà tôi luôn phải học tập…” [1] -
Trần Thị Diệu Tâm, Bóng Cha
Từ lúc bắt đầu biết nói, hình như tôi không biết gọi tiếng " Cha ơi" như các đứa trẻ khác . Tôi chỉ thấy và biết mỗi mình mẹ tôi, vì thế tôi từng cho rằng mình được sinh ra đời do chỉ một người là mẹ.Lớn lên bất đầu đi học chữ, tôi nghe mẹ nói "Con cũng có một người cha". Điều này làm tôi ngạc nhiên áy náy vô cùng, nó làm thay đổi thói quen suy nghĩ lâu nay. Tôi luôn hỏi "Cha là ai hở mẹ ?" Câu hỏi của một đứa con nít đơn sơ như vậy, nhưng sao mẹ không trả lời được, mẹ nói lấp lững :" Cha đi rồi ". -
Huỳnh Quốc Bình, Người Lính Già Oregon Đã “Giã Từ Vũ Khí”
Người Lính Già Oregon hay Kim Thanh là bút hiệu của Tiến Sĩ Joseph Nguyễn Kim Quý. Ông đã lìa trần lúc 10am, Thứ Tư, ngày 12 Tháng Hai, 2025 tại tư gia thuộc Thành Phố Portland, Oregon, Hoa Kỳ một cách an bình. Phu nhân của ông gọi báo cho vợ chồng tôi biết tin buồn này. Khoảng 5 giờ chiều cùng ngày, tôi và vài người bạn thân cận với ông và với tôi, cùng vợ con ông đưa xác ông về nhà quàn để chờ ngày hỏa táng. Tang lễ được cử hành trong phạm vi gia đình theo nghi thức Công Giáo vào Thứ Ba, ngày 18 Tháng Hai, 2025. -
HOA SÚNG VƯỜN GIVERNY CỦA CLAUDE MONET, Bài và ảnh Võ Quang Yến
Ở điểm hợp lưu hai dòng sông Seine và Epte tại miền Haute-Normandie, gần vùng Vexin, có một cái làng nhỏ thời trước mang tên Givermiacum, nay gọi Giverny. Năm 1883, họa sĩ Claude Monet lại đây thuê rồi mua một cái nhà trước có một mảnh đất lớn. Ông cho đào một cánh của sông Epte để xây một vườn hoa. Sau đó ông mua thêm đất mở rộng vườn hoa. Ngày nay vườn Giverny phân biệt rõ hai phần: một vừờn trồng hoa đủ loại trước nhà gọi là Clos Normand rộng khoảng một hecta và một vườn nước phong cách Nhật Bản bên kia đuờng, hai phần đối chiếu nhau và bổ túc nhau. -
Võ Đắc Danh, PHÙNG HÁ, Trăm Năm Nhìn Lại
Năm 1915, ông Trưởng qua đời trong khi đang trở thành một người giàu có ở Mỹ Tho: Một lò gạch, một xưởng cưa và một trang trại nuôi bò. Cô Bảy Phùng Há lúc bấy giờ mới lên năm tuổi. Ông Trương Tích Kỳ, con trai đầu của ông Trưởng cùng với chú ruột là Trương Nhân Bá đã lập mưu chiếm đoạt cơ ngơi bằng cách giao cho bà Mai cùng với cô Bảy và người em út là Trương Nguyệt Hảo mang bộ hài cốt hỏa táng của ông Trưởng về Hạc Sơn an táng và ở lại bên ấy để thọ tang. -
Trần Thị Diệu Tâm, Con Chó của Mẹ
Lúc qua ở bên Tây, thỉnh thoảng tôi về thăm mẹ ở tỉnh xa. Mẹ nuôi chó. Thấy mẹ cưng quy chó, tôi cũng phải nể nang nó ra mặt. Tôi mạnh dạn đưa tay vuốt ve đầu nó nói vài ba câu xã giao cho ra vẻ có tình (để làm vui lòng mẹ). Nhưng tôi nói tiếng Việt nó chẳng hiểu gì cứ sủa gâu gâu. Mẹ bảo phải nói tiếng Tây. Tôi chột dạ, lỡ nói không đúng văn phạm, chắc nó chẳng hiểu. -
Truyện ngắn Vũ Thất, Bóng Người Cùng Thôn
Hai năm sau ngày về hưu vào tuổi 68, Lê Tâm đã quen với thú vui cuối tuần. Cứ sáng thứ bảy và chủ nhật thì ông cuốc bộ mười lăm phút từ căn chung cư đến nhà hàng nổi tiếng thức ăn và cà phê ngon để đấu láo với bạn bè.Chủ nhật này một sự kiện xảy ra bất ngờ làm tâm hồn Lê Tâm chao đảo. Như thường lệ, trước khi rời quán, ông đặt mua vài món ăn cho suốt tuần và nhặt mấy tờ báo cho không dành đọc lai rai.

Quốc Quân Kỳ Biệt Động Quân Houston- Đại Hội Biệt Động Quân ở Dallas 2023Đại hội Biệt Động Quân sắp tới ở San Josesẽ diễn ra trong 3 ngày:thứ sáu (4/7/2025), thứ bảy (5/7/2025) và chủ nhật (6/7/2025).BINH CHỦNG BIỆT ĐỘNG QUÂN: MỘT THỜI HÀO HÙNG
Tòa soạn
Do công ty Saigon News LLC thực hiện
Editor-in-chief: HOÀNG DƯỢC THẢO
Director of Marketing: ANDY TRƯƠNG
Với sự cộng tác của: LÊ TẤT ĐIỀU, HOÀNG NGỌC NGUYÊN, NGUYỄN THỊ CỎ MAY, TRẦN TRỌNG HẢI.
Email: saigonweeklyonline@gmail.com
Thư từ bài vở: 702-389-5729
Quảng cáo: 702-630-0234
Hotline: 702-426-4404